Ru!




Ru!


Có một mùa chin đỏ cả yêu thương
Gửi một chút tâm tình sao chẳng nhớ
Ta vội khẽ ru mình trong hơi thở
Còn lại gì để nhớ để lại quên.

Còn lại gì sâu thẳm chẳng mang tên
Một chút đắng cho cà phê thêm ấm
Ngoài từng giọt mưa rơi nghe lấm tấm
Góc hiên buồn tiếng nhạc vọng đâu đây.

Ai ru tình thoáng chốc để ta say
Rồi lại cạn ly cà phê bỏ ngỏ
Để lại đắng thuốc tàn còn hơi đỏ
Một nỗi buồn…
kịp nhớ…
chẳng gọi tên…!

Categories:

One Response so far.

  1. Duc Dung says:

    vu vơ,nỗi buồn chẳng mang tên

Leave a Reply